Thứ Ba, 13 tháng 3, 2018

[Đam-NP-HĐ-H] Mặt người dạ thú - Chương 1

Chương 1:

Lưu manh gặp cầm thú

Lăng Hạo bị chặn lại ở ngay ngõ hẻm phía sau trường hóc, sắc trời lúc này đã muốn tối. Chỉ còn sót lại vài vạt nắng trời chiều chưa tiêu tán hết, lan ra một mảnh vàng sắc , cảm giác có điểm hoảng hốt mà mê ly. Một trận gió mát mẻ thổi qua, những hạt cát theo đó mà cuồn cuộc trên mặt đất, đập vào trên người hắn. Nhìn phía trước mình là một đám người, Lăng Hạo lúc này cảm thấy đầu mình có điểm choáng???

"Tiểu tử, đem tiền trên người ngươi giao hết ra đây, chúng ta vài người thiếu tiền xài." Tên cầm đầu là một nam nhân mặc sơ mi hoa với một thân thể bưu hãn, đội một cái vòng trang sức vàng lóe, vẻ mặt tà ác tươi cười. Phía sau hắn cũng là vài người hầu với chiếc áo sơ mi hoa trông buồn cười.

Lăng Hạo nhìn trời trở mình một cái xem thường, nhìn hắn dễ khi dễ như vậy sao? Tóc dài quá trán che đi ánh mắt của hắn, với màu chiếu xuống thấy có ánh vàng. Lăng Hạo vững vàng đứng lại, dựa lưng vào tường: "Tại sao?" không có một chút sợ hãi, trong giọng nói tựa hồ còn kèm theo một tia khinh miệt.

Những tên lưu manh có chút ngoài ý muốn, cảm thấy năm hài nhìn không quá thu hút này có lẽ cũng không thực sự yếu đuối như vẻ bề ngoài. Vốn nghĩ đến chỉ cần dọa hắn, hắn sẽ sợ hãi mà giao ra tiền ngay. Tình huống hiện tại so với tưởng tưởng của bọn họ lại xảy ra bất đồng, tựa hồ nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ. Khi này nam hãi vẫn bình tĩnh dựa lưng trên tường, bên trong ẩn ẩn tiết lộ ra hơi thở nguy hiểm, cảm giác giống một con báo nhỏ bị chọc giận.

"Người phải để lão tử nói lần thứ hai sao, đem tiền giao ra đây! Nếu không chỉnh chết ngươi!"
Nam nhân có chút khó hiểu, như thế nào vừa rồi bản thân lại bị dọa sợ? Bất quá chỉ là một con mồi ra vẻ trấn định thôi, bọn họ nhiều người như vậy thì sao phải sợ hắn?

Một chiếc xe cứu thương chạy ngang qua, tiếng còi xe lớn nhỏ với âm thanh bén nhọn đâm vào lỗ tai bọn họ.

Chúng lưu manh trong òng có điểm hoảng, có vẻ như hôm nay chọc trúng một người không dễ xử lí, nam hài nhìn như bình thường, nhưng lại khiến người khác cảm giác thấy bất an trong lòng.

"Ngu ngốc!" Lăng Hạo khinh miệt phun ra một câu thô tục. Nhìn trước mắt vài tên lưu manh miệng cọp mà gan thỏ, trong lòng tính toán thời gian xử lí cùng với phương án tốt nhất.

Mấy tên lưu manh bị chọc giận, có chút không yên, trong miệng lại phun ra mấy câu chửi. Lão đại lưu manh có chút không nhin được, hung hăng đi đến trước mắt Langư Hạo, nắm lấy cổ áo của hắn. Dáng người to lớn giống như một tòa tường, càng cảm thấy Lăng Hạo có điểm yếu đuối hơn.

"Tiểu tử, đem lời nói vừa rồi lặp lại lần nữa." Lão đại lưu manh nhìn hắn, ánh mắt có chút dữ tơn. Nắm lấy cổ áo hắn kéo lên trên nói.

Nam nhân để lộ bắp tay săn chắc ra ngoài tay áo, Lăng Hạo cảm giác đucợ sự đè nén ngay cổ họng mình.

"Ngu ngốc!"

Đồng tử tên lão đại ngạc nhiên co lại: "Ngươi muốn chết!" Tay phải nắm lại vung một quyền đến trước mặt hắn.

Chỉ trong nháy mắt, một âm thanh đột ngột như bị xé rách lỗ truyền đến. Lăng Hạo cúi đầu: áo sơ mi của chính mình bị rách mất.

Chỉ trong nháy mắt sau đó, cái nắm tay của tên lão đại còn chưa có đấm xuống tới, hắn lại cảm giác được trời đất một trận chuyển động: lúc này hắn còn chưa kịp hiểu rõ ràng tình huống, hắn đã bị Lăng Hạo một cái vật qua vai té xuống đất?????

Vài tên lưu manh đứng chết chân trợn mắt há hốc mồm. Vừa rồi động tác quá nhanh làm cho mọi người chẳng ai thấy ró ràng khiến chúng có điểm không kịp phản ứng: loại hành động này chỉ có thể phát sinh trong phim ảnh hoạt hình, như chú chuột Jerry vật ngã mèo Tom cư nhiên phát sinh được trong thực tế! Hơn nữa thoạt nhìn đối phương như một nam sinh hiền lành, vô hại vậy mà quẳng ngã được lão đại cường tráng cảu chúng.

Chiếc áo sơ mi hiệu T cơ hồ bị xé làm hai nửa, cảm thấy một trận đau lòng. Đay chính à hắn dùng vài ngày tiền lương để mua áo sơ mi của thương hiện T! Thật khó khăn mới mua được nửa giá! giờ phút này trong lòng hắn đau giống như bị một đao chém. Oán hận nhìn tên bị quẳng, vẫn chưa khôi phục lại tinh thần, hắn lại đi qua cưỡi trên người của tên lão đại.

Tỉnh táo hơn thì nhìn thấy nam hài đang ở trên mình, nhất thời cảm thấy sợ hãi: Hăn! Hắn cư nhiên cởi núc áo sơ mi của mình!

"Ngươi??? Ngươi đang làm gì đó?" thanh âm của tên lão đại lúc này có điểm run rẩy, sắc mặt hoảng sợ nhìn Lăng Hạo.

Lăng Hạo đầu cũng không ngước lên xem: "Cởi quần áo của ngươi a! Chết tiệt! Như thế nào lại chật như vậy, sao ngươi không mặc áo rộng một chút?" Lang Hạo phải gian nan lắm mới cởi được chiếc cúc áo, oán hận liếc tên lão đại một cái.

Lưu manh ngày cả bản thân cũng bắt đầu run rẩy: "Ngươi??? Ngươi! Ngươi vì cái gì mà lại cởi y phục của ta, ngươi??? Ngươi??? Muốn làm gì?"

Mấy tên lưu manh phía sau cũng có vẻ hoảng sợ, chẳng lẽ lại gặp phải một tên biến thái, trinh tiết phía sau của lão đại khó giữ? Không khỏi dùng hai tay che lấy mông, muốn chạy trốn mà lại không dám chạy.

"Ngươi yên tình một chút cho ta! Sốt rét à! run rẩy lợi hại như vậy, người làm vậy ta như thế nào cởi quần áo được đây!? Ở cúc áo thứ tư trên thân thể run rẩy, Lăng Hạo có chút không kiên nhẫn, lạnh lùng trừng mắt nhìn.

Một cơn gió thổi qua, theo ngõ nhỏ tiến vào, cái trán mềm mạ của Lăng Hạo bị thổi đến, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹo, chúng lưu manh lại ngây người.

Lăng Hạo thuộc người có khuôn mạnh thanh tú cộng với khí chất mạnh mẽ: đường cong khuôn mặt bóng loáng không chút tì vết như trứng gà bóc, chiêc mũi cao gầy, đôi môi không dày không mỏng, luôn chứa một độ cong nhất định, làm cho người ta cảm thấy hắn luôn mỉm cười;

Ánh mắt giống như ánh mắt nhân trong tranh thủy mặc cảu Trung Quốc, đuognừ cong nhu hòa đến không thể tin nổi, đồng tử như nhuộm mực ngâm đen thâm trầm, tựa hồ sẽ bị hút vào khi nhìn thấy.

Mắt hai mí xinh đẹp, dưới đó là đôi lông mi đen dày, nhưng không làm cho người khác cảm thấy giống nữ nhân, ngược lại càng làm cho ánh mắt của hắn thêm sâu thẳm. Ánh mắt rũ xuống tạo thêm hắc sắc xinh đẹp, mang theo một chút cảm giác yếu ớt, làm cho mọi người động tâm.

Đường cong lông mày thập phần cường tráng, làm cho khuôn mặt gia tăng không ít tính khí nam tử, cuối đuôi mắt có vài sợi tóc mai bay, cái này giống như mày kiếm trong tiểu thuyết võ hiệp thường miêu tả.

Lúc này trông Lăng Hạo giống như một nam tử cổ đại trong bữa tranh đi ra, có điểm hư vô không nắm bắt được, tùy thời đều có thể biến mất.
Gió ngừng lại, lúc này tốc mái của hắn lại che đi khuôn mặt, chỉ lộ những bộ phần dưới mũi. Thoạt nhìn thập phần không giống nhau.

Chúng lưu manh vẫn duy trì tình trạng miệng mồm há hốc, vô luận như thế nào cũng không thể xem người trước mắt này là người bình thường, làm người ta không dám liên hệ nam tử này với vừa nãy nam hài xinh đẹp khiến người ta thở không thông với nhau.

Lúc này, Lăng Hạo đã muốn mở cong hết các cúc áo của tên lão đại, không có biết rằng chính mình vừa nãy trong lúc lỡ đãng lộ ra gương mặt khiến cho người khác rung động.

"Phiền ngươi đứng lên một chút." Lăng Hạ nhíu mày nói với tên lão đại đang còn trong trạng thái não chưa hoạt động lại, lưu manh lão đại nhìn hắn, bừng tỉnh, vội vàng ngồi dậy, Lăng Hạo cởi bỏ quần áo của hắn. Toàn bộ quá trình Lang Hạo đều kề sát hắn, thập phần gần làm mặt tên lão đại không khỏi đỏ lên. Không biết hắn muốn làm gì, lại ẩn ẩn có điểm chờ mong, kích thích máu thú của hắn sôi trào.

Lang Hạo thong dong cởi quần áo hắn: "Ngươi xé rách quần áo của ta, cái này là bồi thuognwf lại cho ta."

Lưu manh lão đại "?????"

Lưu manh ABCDE "?????"

Lăng Hạo cởi bỏ áo sơ mi T, lô ra thân trên trơn  bóng. Dáng người hắn gầy, nhugnw không phải kiểu gầy vì nghèo đối. Hắn bình thường thích vận động, đuognừ cong cơ thể thập phần rõ ràng, nhưng không quá khoa trương, nhìn thập phần cân xứng. Da thịt màu lúa mạch lờ mờ bởi ánh mặt trời lúc này tạo nên cảm giác phi thường tỏa sáng.

Chúng lưu manh nhìn hắn khoắc chiếc áo sơ mi hoa buồn cười lên mình, chiếc áo quá khổ so với hắn, có vẻ thập phần buồn cười, tựa nhue tiểu hài tử mặc áo của người lớn. Nhưng điều đó chẳng là gì cả với nhan sắc như hoa của hắn thì trông lại có điểm gì đó đáng yêu.

Lăng Hạo nhăn mày nhìn quẩn áo đang mặc trên người mình: "Gioongs như là quá lớn"

Chúng lưu manh nhất trí gật đầu.

Lăng Hạo nhìn về phía đám lưu manh, đi đến trước một tên có hình dáng tương tự hắn, chỉ chỉ vào cùng kiểu áo sơ mi, mỉm cười: "Cởi ra."

Tiểu lưu manh ngẩn ngơ, nhìn nam hài cười cười vô hại trước mắt mình, vừa rồi hình ảnh xinh đẹp với một nam hài bỗng chốc quăng lão đại hắn trong nháy mắt trùng vào nhau. Tiểu lưu manh không khỏi một trận mồ hôi lạnh, vội vàng cởi chiếc áo đưa cho hắn.

Lăng Hạo bỏ chiếc áo lớn kia đi, trả lại cho tên lão đại vẫn còn bất động ở đấy, thay chiêc mới có vẻ nhỏ hơn.

"Ừ, không tệ, thật vừa vặn" Lăng Hao không so đo chiếc áo này với chiêc áo hiệu T mà hắn mất mấy ngày tiền công, đối với hắn, chỉ cần có mặc là tốt rồi.

Đi qua bọn họ, Lăng Hạo ung dung thoải mái đi ra hỏi ngõ nhỏ. Lưu lại một đám lưu manh vẫn đang còn đổ mồ hôi lạnh vẫn chưa dám hoạt động, nửa ngày sau mới kịp phản ứng: "Lão đại, này giống như chúng ta mới bị cướp."

"??????"

"??????"

lăng Hạo ở trên đường chậm rãi đi, không chú ý tới một chiếc xe BMW sang trọng đậu bên đường, một nam nhân anh tuấn như được điêu khắc nên không chuyển ánh mắt chăm chú nhìn hắn. Vừa rồi hình ảnh trõng ngõ hắn xem không xót, chính là hắn lộ ra một khuôn mặt kinh diễm người xem trong chốc lát.

"Trong vòng 24 giờ phải thu thập hết thông tin của hắn cho ta." Lời này là nói với người lái xe. Ngữ khí không chút gợn sóng mà lại mang khi thế kinh người.

"Vâng, ông chủ!" Lái xe từ kính xe nhìn hắn, trong mắt hắn lúc này như có một tia nghiền ngẫm giống như phát hiện được con mồi tốt làm cho hắn cười cả người đều rung lên.

Nự cười hắn chiếm đầy dục vọng, làm lái xe phải nhìn lại.


P/s: Cầu comment của mọi người a~~


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Đam-NP-HĐ-H] Mặt người dạ thú - Chương 2

Chương 2 Nhã nhặn bại hoại Đi đến trước cửa, Lăng Hạo theo thói quen lấy chìa khóa để mở cửa. Trong nháy mắt cửa mở ra, thần kinh Lăng...