Thứ Ba, 13 tháng 3, 2018

[Đam-NP-HĐ-H] Mặt người dạ thú - Chương 2

Chương 2

Nhã nhặn bại hoại

Đi đến trước cửa, Lăng Hạo theo thói quen lấy chìa khóa để mở cửa.

Trong nháy mắt cửa mở ra, thần kinh Lăng Hạo lập lức đóng băng. Có một cái gì đó không đúng! Một cỗ hơi thở nguy hiểm ập đến, Lăng Hạo cảnh giác nheo mắt lại, nhìn chằm chằm phía phòng khách tối đen.

Đột nhiên một bóng đen nhào tới, đồng tử Lăng Hạo bỗng chốc thu lại, tay trái nắm thành quyền, đấm ra một quyền xinh đẹp với độ cung hoàn hảo, tốc độ cực nhanh hướng đến cái bóng đen kia, bóng đen chợt lóa, nắm đấm vừa ngoan vừa mau này của Lang Hạo thất bại. Lúc hắn còn chưa kịp thu lại nắm tay, bóng đen đa muốn bắt lấy hai tay hắn, thân mình mang theo một cỗ khí thế áp bức đè hắn xuống.

Lăng Hạo giật mình vì tốc độ của đối phương, không dám khinh thường, vội vàng gạt đùi phải ra, huognws phía chân của nam nhân đá vào. Xem qua hình thể và khí lực của đối phương có thể thấy đây là một người nam nhân. Cho nên Lăng Hạo dùng phương thức ác độc cũng là chiêu thức âm hiểm nhất, nếu đá chúng thì đây là một kích chi mạng đối với đối phương.

Đối phương nhận thấy động tác của hắn, thật sự hút một ngụm khí lạnh, vội vàng lui ra sau. Lăng Hạo đem hết toàn lực của mình đá lại đá vào khoảng không, lúc này tất cả sức lực của hắn đều tập chung ở chân phải, theo quán tính làm hắn đứng không vững, theo hướng ngược lại mà té xuống.

Lăng Hạo trong lòng thầm kêu khổ, đây không phải là chui đầu vào lưới sao? Đối phương một cỗ mạnh mẽ áp hắn vào tường, va chạm mạnh cơ hồ đều đem hết ruột gan hắn lộn nhào.

"Khụ khụ!!" Phần phổi thực sự đâu làm cho Lang Hạo thực sự khổ sở, phía phong khách khách tối đen đột ngột có ánh sáng làm Lăng Hạp chói mắt, hắn không thể nào không nhắm nghiền hai mắt.

"Mở to mắt!" tiếng nói trầm thấp mà từ tính vang lên, lại mang theo ẩn ẩn áp lực, làm cho Lăng Hạo cảm giác mình bị đẩy vào một hầm băng.

"Lại là ngươi, tên hỗn đản này!" Lăng Hạo mở mắt ra, oán hận nhìn về phía nam nhân trước mắt.

Gương mặt trắng nõn, đôi môi mỏng duyên dáng, chiếc mũi cao thẳng, hai hàng lông mày ngay thẳng, cũng với ánh mắt sắc bén được giấu sau cặp kính. Thấy thế nào cũng là một cái hình tượng nhã nhặn.

Chính là ở giờ phút này "chàng trai nhã nhặn" lại lấy tư thế hết sức mập mờ áp Lăng Hạo vào tường.

Hắn chỉ cầm hai tay Lang Hạo bằng một tay, đặt ở trên vách tường, lúc này một chân hắn chen vào giữa hai chân của Lăng Hạo. Thân hình cũng khí chất của hắn không phù hợp nhau, thân hình rắn chắc mà thon dài, là dáng người phải thường xuyên hoạt động mới có được, khí lực thì thập phần kinh người.

Toàn thân đều bị giam lại Lăng Hạo ra sức giãy dụa, sự thật chính là sức lực chệnh lệch quá lớn, tranh đấu cả nữa ngày cũng bằng không. Lăng Hạo oán hận nhin nam nhân mắt kính trước mặt, không hiểu sao nam nhân thoạt nhìn thư sinh nhã nhặn như vầy mà khí lực làm sao lại biến thái như vậy?

"Quan Thế Kiệt! Ngươi tên hỗn đản này! Mau thả ta ra, mỗi lần đều chơi trò chơi nhàm chán này, người không cảm thấy buồn sao?"

Quan Thế Kiệt lộ ra một cái mỉm cười có thể mê đảo nhóm lớn nhỏ nữ sinh. Vươn tay trái, tiến đến khuôn mặt của Lăng Hạo. Vươn hai tay hướng đến cái trán phía trước vén tóc lên, làm xuất hiện đối mắt xinh đẹp của Lăng Hạo. Cẩn thận nhìn gương mặt khiến hắn không thể dời mắt, Quan Thế Kiệt mỉm cười sáng lạng, nụ cười kia làm cho hắn có cảm giác giống như một tiểu hài từ hồn nhiên, tuy nhiên cái tươi cười này với hành động không mấy hồn nhiên hiện tại của chủ nhân thì không liên quan gì đến nhau.

Hướng đến cổ của Lăng Hạo, Quan Thế Kiệt lấy một laoij tư thế cực kì mập mờ thổi hơi vào cổ hắn, hơn nữa còn vươn đầu lưỡi liếm lấy cái cổ trắng ngần kia: "Bất cứ khi nào đánh lén em tôi đều không cảm thấy nhàm chán, em có biết không? Mỗi lần nhìn em giống như mèo con dựng lông đều là một biểu tình đáng yêu, tôi đều muốn lập tức áp em và ăn em luôn."

Lăng Hạo nghe lời này thì buồn nôn đến cực điểm, khi cảm thấy hắn thổi hơi và liếm cần cổ thì không khỏi một thân nổi da gà.

Nam nhân ở phía trên mình không ngừng liếm cổ hắn, hơn nữa còn có xu thế rời xuống, thậm chí còn muốn cởi núc áo của hắn.

Cảm thấy chiếc cúc thứ nhất đã bị cởi, đầu lưỡi nóng bỏng đã xuống đến xương quai xanh, huyệt thái dương của Lăng Hạo không ngừng đập thình thịch.

"Ngươi tên hỗn đản này, rốt cuộc có ngừng lại không! Mau thả ta ra!" Lăng Hạo thật sự nổi giận, hận không thể lập tức đem nam nhân đáng giận trước mặt đánh xong giết.

"Đừng nhúc nhích." Quan Thế Kiệt đột nhiên lên tiếng, trong thanh âm có một chút ẩn nhẫn cũng kích động, lúc này hắn chính là một bộ dáng mặt người dạ thú.

Lăng Hạo lúc này mới cảm nhận được một khối cứng rắn đang đỉnh ở quẩn của chính mình, vừa lúc đặt ở chính nơi đó. Nhất thời toàn thân cứng ngắc.

Hạ thể của Quan Thế Kiệt cũng Lang Hạo ma sát, bị ngoại lực như vậy kích thích Lăng Hạo cũng cảm thấy nới đó của mình trở nên cứng rắn, hai cái vật đó đồng thời cứng rắn cùng nhau ma sát cách một vài lớp vải, vẫn không ngăn cản được nhiệt lượng của nhau.

Quan Thế Kiệt hô hấp có điểm nhanh hơn, nhiệt khí thở ra như có thể đun nóng, làn da bị tiếp xúc của Lăng Hạo có điểm nóng lên, hô hấp của Lăng Hạo cũng có điểm nhanh hơn, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn. Quan Thế Kiệt chậm rãi hạ xuống môi, dùng sức mà hút. Làn da ở phía trước ngực Lăng Hạo để lại niều dấu vết hồng đậm.

Hạ thể hai người ma sát càng lúc càng nhanh, phát ra nhiệt lượng giống như bị đun nóng, hai người bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ, bất đồng chính là Quan Thế Kiệt không hề cố kỵ phát ra tiếng rên rỉ, còn Lăng Hạo thì ẩn nhẫn phát ra tiếng thở dốc.

Quan Thế Kiệt cởi bỏ cúc áo sơ mi của Lăng Hạo, một ngum cắn lên đầu vú bên trái của Lăng Hạo, dùng sức mút vào cho đứng lên.

"A ?????" Kích thích quá mức kịch liệt khiến Lăng Hạo không chịu nổi, miệng buông lỏng, phát ra tiếng rên rỉ cực kì mê người, lúc này, Lăng Hạo đột nhiên thanh tỉnh.

Ta cư nhiên cũng hắn? ? ? ? ? Lăng Hạo không tin được chính mình chìm đắm trong bể dục vọng, không khỏi bắt đầu giãy dụa: "Buông! Ngươi hỗn đản này! Buông!" Trong thanh âm mang theo phẫn nộ cùng sự hãi.

Dục hỏa của Quan Thế Kiệt bị hắn làm hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Giờ phút này tựa như một con thú nhỏ bị lạc đàn mất phương hướng, yếu ớt mà mẫn cảm, tản ra nồng đậm sự u buồn. Tựa như một bức tường vô hình chắn hắn ở thế giới bên ngoài.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

[Đam-NP-HĐ-H] Mặt người dạ thú - Chương 2

Chương 2 Nhã nhặn bại hoại Đi đến trước cửa, Lăng Hạo theo thói quen lấy chìa khóa để mở cửa. Trong nháy mắt cửa mở ra, thần kinh Lăng...